16. Điều hòa âm dương

Đầu, ngực, bụng đều là khu vực tăng khí dương, khí dương đi theo chiều âm hạ xuống hội âm. Luồng khí nóng hội âm đi theo đường sống lưng lên là khí dương theo chiều dương lên đầu cứ như thế dòng khí tích tụ gọi là dương khí, luyện Tiểu Châu Thiên còn gọi là luyện dương dương khí. Nếu dòng năng lượng đi ngược chiều lại gọi là chuyển về am khí. Trong một khoảng thời gian dài luyện dương dương khí, ta có thể quay lại một chút âm khí để làm dịu mát dòng khí dương. Nói rộng ra khi cơ thể bừng bừng nóng thì ta luyện ngược dòng để cơ thể mát lại. Khi cơ thể ớn lạnh cảm cúm thì ta vận dương khí cho nóng ran khắp người. Nói chung là quân bình trạng thái cảm xạ của chính cơ thể ta.



                    Hình 28: Điều hòa Âm Dương

Quá trình vận khí mở rộng từ đầu hạ xuống bụng và xuống ngón chân cái vòng qua gót chân lên hội âm và lên đầu. Quá trình này gọi là Dương âm Dương _  cũng là quá trình dương khí mạnh mẽ nhưng hài hoà hơn vận khí Tiểu Châu Thiên: tư thế vận khí có thể là đứng vận khí khi luyện tập, thành thục thì có thể ngồi, đi qua đi lại thư thả cũng vận khí được.


Còn khi vận khí ngược lại khí cánh trên tức là khí từ đầu xuống lưng xuống xương cùng, xuống gót chân vòng qua ngón chân trỏ theo bẹn lên phía trước bụng lên ngực và đầu. Đó là quá trình vận khí Đại Châu Thiên. Đó là quá trình rèn luyện cho con người có sức mạnh nhưng huyết áp hơi thấp, do đó quá trình này như luyện “cửu âm chân kinh”, trong đó quá trình Tiểu Châu Thiên là “cửu dương chân kinh”. Dĩ nhiên trong quá trình dẫn tuần hoàn năng lượng chảy theo một chu kỳ nhất định, những học sinh nào thuộc bài của 12 kinh lạc thì cuộc vận hành khí tổng thể càng tăng tiến hơn bởi tổng vận hành khí hải toàn cơ thể là một hiệu ứng tuyệt vời của sự thanh lọc toàn diện.


Rộng hơn nữa là điều hoà giữa ta và vũ trụ, những học sinh sau khi thuần thục Đại Châu Thiên thuận và nghịch điều hoà cơ thể được thì có thể chuyển hoá được khí hải kỳ diệu hơn.


Gọt rửa khí dơ bẩn: tạo ra một soáy khí xung quanh đầu và hạ dần xuống bụng và chân thải xuống đất. Cơ thể là dương khí, đất là âm khí, quá trình thải khí lâu mau phụ thuộc vào cảm giác nhanh nhẹ trong đầu và cơ thể. Khi cơ thể thải khí dơ sẽ nảy sinh sự thiếu hụt khí vẫn cân bằng từ trước giữa ta và vũ trụ, cho nên phải tạo một soáy khí trên đỉnh đầu, được hút vào cơ thể, cơ thể thải ra bao nhiêu khí thì lấy vào bấy nhiêu khí mới, quá trình vừa miêu tả là xả dương khí. Nếu hút âm khí từ chân qua đầu nhả ra gọi là quá trình xả âm khí. Tuy nhiên, chúng ta nên hiểu rộng ra thêm về ngôn từ âm dương. Con người ban ngày trời nắng là âm so với đất. Vào ban đêm con người là dương so với trời và đất, … trái đất là âm so với mặt trời, là dương so với mặt trăng. Vật chất bừng cháy là dương, vật chất khô hạn là âm. Khoảng trống bao la của vũ trụ là âm, toàn bộ vật chất còn lại là dương. Trong khoảng không vũ trụ bao la tồn tại sự trống rỗng là âm và định hướng vật thể vũ trụ là dương (không có gì là âm, nghi thức là dương).


Trong nghi thức vũ trụ định hướng không gian nguyên tử là dương, định hướng của mỗi thiên hà là dương, định hướng của vũ trụ là dương. Định hướng các hạt nước trong chén nước là âm (vô định), định hướng độ nóng sôi nham thạch là âm, nóng sôi của mặt trời là âm. Hình thành mặt trời, hình thành thiên hà là âm, tuy nhiên tổng thể của độ tuổi vũ trụ, thiên hà, mặt trời … là định hướng của dương .


Khoảng từ 160 nguyên tố đến 200 nguyên tố đã hình thành toàn bộ vũ trụ dưới một vũ điệu định hướng tổng thể. Hoặc nói cách khác khoảng 200 dòng hạt nguyên tử trong vũ trụ diệu kì đã hình thành biển vũ trụ không tận cùng _ về không gian, thời gian và khối lượng. Dưới mắt của loài người chúng ta không thể phân tích được quá trình này, bởi vì chúng ta chỉ nhìn xuyên qua 5 tỷ năm ánh sáng, mà theo luật âm dương điều hoà thì trong khoảng không vũ trụ (không có vật thể mang khối lượng) thì vẫn tồn tại vật thể không khối lượng, nhưng mang năng lượng đó chính là các lực vũ trụ chi phối toàn bộ vũ trụ, tạo ra các độ cong của không gian, có nghĩa là trong các khoảng cong độ thời gian không gian và khối lượng vật thể khác nhau.


Có những phần vũ trụ trải dài vô tận mà con người không đọc hết được. Có những đoạn vũ trụ thu nhỏ lại mà con người không hiện diện ở chỗ đó nên không đọc được. Tuy nhiên, sự hình thành từng phần có thể là ngẫu nhiên mang dấu âm, trong khi bức tranh thực của vũ trụ là một quá trình định hướng tổng thể, một không gian không đều, thời gian lượn vòng và vật chất với mật độ tỷ trọng so với tổng thể vùng là rất khác biệt từ vô cùng đến không có gì.


Chính chúng ta là những cấu tạo nhỏ bé từ vũ trụ bao la, ai hoà vào được vũ trụ thì sống lâu và ngược lại. Tuy nhiên, biên độ thời gian sống của con người có thể rất lớn hoặc rất nhỏ nhưng ngày mai con người có thể tiến hoá song hành với vũ trụ trong thời gian đó sẽ có những sự kiện tiến hoá không lường trước được.