Phần ăn uống chừng mực, và thể thao nhịp điệu mạnh, tôi đã trích lập rõ ở phần trước đây. Vậy trong bước hai này, tôi nói thêm về tư duy bắc cầu và thuyết cấm đoạn.
a/ Tư duy bắc cầu:
Tư duy bắc cầu tôi đã nói nhiều. Tuy nhiên, nói mãi mà không giải thích được hết. Nôm na của tư duy, là những cái coi là đúng, sẽ tạo ra những cái đúng mới, những cái là đúng mới, sẽ tạo những cai đúng mới nữa, và tiếp tục như vậy. Tuy nhiên, có những kiến thức đúng cũ không đúng nữa, gọi là chỉ đúng trong một không, thời gian nào đó, và trong một môi trường mới, hoàn toàn nó không còn đúng nữa. Ở đây, tôi đề cập đến phép tái sinh kiến thức. Từ đó kiến thức dùng để tư duy, sẽ bắt đầu tái sinh lại từ đầu.Trong ánh sáng mới của không gian vũ trụ vô tận, các định lý cũ của vũ trụ thực tại, sẽ thay đổi rất nhiều, chúng ta hãy định hướng tư duy mới cho loài người. Nhớ lại lịch sử thiên văn học, ta thấy xưa kia loài người chỉ biết có hệ mặt trời. Rồi sau đó,chúng ta mới biết rằng: hệ mặt trời xoay quanh hệ thiên hà lớn, và ngoài ra có rất nhiều thiên hà, có hệ thiên hà phần lớn là ngược chiều kim đồng hồ khi vận hành, có một số hệ cùng chiều kim đồng hồ. Hiện nay, tôi đã giải thích về vũ trụ vô tận, vũ trụ thực tại của chúng ta, nằm ở một khu vực của vũ trụ vô tận, và hướng vào một điểm 0, của vũ trụ vô tận, cùng lúc nhiều hệ vũ trụ thực tại, khác hướng tới đó. Các vụ trụ thực tại nằn trong không gian sợi, có lực đẩy dương của vũ trụ vô tận. Các lực đẩy kỳ dị này, hiện con người chưa xác định được. Tại các điểm 0 của vũ trụ vô tận là lực hút_ Rất lớn. toàn bộ các siêu thiên hà, tiến dần đến điểm 0 và quay quanh điểm 0 đó.
Điểm 0 đó là một thực thể nặng hơn chì, với diện tích âm và khối lượng cực lớn hàng trăm năm ánh sáng. Các siêu thiên hà chạm nhau, hút vào nhau, tạo các lỗ đen khổng lồ với các tổng thể vòng tròn điện dương. Cuộc cân đối năng lượng âm, dương, là một thời gian vô tận, và tổng năng lượng được điều phối nếu vòng năng lượng dương quá lớn, chúng sẽ hút thêm các điểm 0 lân cận, xích lại gần nhau, để tạo ra một sự cân đối mới. Nếu vòng tròn năng lượng quá lớn, không gian sẽ bị cuộn lại nhỏ bé, và tại điểm 0 cũng không còn nữa. Một vụ nổ lớn, tái tạo một vũ trụ thực tại mới. Bắt đầu không gian chỗ điểm 0 biến mất, thay vào đó, là không gian diện tích dương của vũ trụ thực tại mới.
Trong một quang cảnh khác, tổng các siêu ngân hà của các vũ trụ thực tại, bị hút cùng về điểm 0 của vũ trụ vô tận. Nhưng tổng thể liên tục hài hòa, và các phần bụi cuối cùng của vòng năng lượng dương, bị hút vào vật thể nặng hơn chì, ở trung tâm điểm 0, làm cho chúng càng lớn lên. Một hiệu ứng bức xạ điện từ mạnh hơn hết thảy, làm phóng ra một năng lượng ánh sáng trắng siêu tĩnh sinh học, bởi một quần thể sinh linh, nằm phía trong vòng vây dương tích siêu thiên hà, và nằm phía ngoài trung tâm âm tích lõi 0, nặng hơn chì gọi quả cầu là ánh sáng xanh, đường kính khoảng vài ngàn năm ánh sáng. Quần thể trung gian, có tính thu thập năng lượng thoát đi, và tạo ra cho năng lượng đó một tập tin quan trọng, là nâng đỡ toàn bộ các vũ trụ thực tại, trong mạng lưới sợi năng lượng của mình ( chỗ càng cách xa 0 càng dương, và càng về 0 càng âm).
Quần thể trung gian, tạm gọi là thiên đường, mà đạo phật đã nói tới: đó là nơi có nhiệt độ trung bình trên, dưới 300 độ C. Đó có thể là tinh thể Kim Cương, tạo thành các vật đường kính cỡ sao Thủy của chúng ta. Các “hạt” có thể là Kim Cương hoặc Thạch Anh, hoặc Hồng ngọc , nghĩa là các hạt bán dẫn kích thước khổng lồ. Đó là thế giới tuyệt đẹp, nhưng đối với chúng ta rất nguy hiểm, vì các bức xạ điện từ quá mạnh. Các khối máy lấy năng lượng của sinh linh vũ trụ, cũng rất khổng lồ cỡ mặt trăng của chúng ta.
Tư duy bắc cầu luôn gắn với “thần thông diệu pháp”- người ta hay gọi là linh cảm
(chữ linh cảm có tính huyền hoặc), chữ thần thông diệu pháp là một phương pháp có thực. Nhân đây , tôi sẽ mô tả lại phương pháp cảm nhận này. Chúng ta đều biết một nhà tâm linh học cũng là một nhà khí công Trường sinh. Khi ngồi chơi trong một đám đông , họ không cần một “niệm” nào cả , nhưng không khí trong đám đông bỗng vui tươi thắm đượm tình cảm nhân ái lẫn nhau. Như uống không biết say, nói không biết dừng ( điều đó gọi là “niệm” mà không “niệm”). nhà tâm linh có thể thả ra một chùm hào quang thấm qua một đối tác, đọc rõ mọi tâm can, sở thích, thương yêu, thù ghét của đối tác đó. Nhà tâm linh có thể gọi một tâm hồn ở xa, để bỗng dưng họ sẽ cảm nhận về mối quen biết và nhớ về một điều mà nhà tâm linh muốn. Khi nhập định chuẩn bị cho một sự đọc rõ cùng với tư duy bắc cầu, nhà tâm linh phát một chùm bức xạ joăng có biên độ vô tận vào không gian và từ từ được liên kết với không gian song sonh thực tại và vô tận. Đối với mạng lưới sợi của không gian vô tận, hiệu xuất dẫn truyền là vô tận và vì các sợi này, có tính năng của trường bức xạ sinh hóa của con người; vì vậy ta đã đọc được, trong không gian vô tận, biểu diễn của quá khứ hiện tại và tương lai của không gian thực tại, đó là không gian “song song lạnh” với chúng ta. Nghĩa là, trong một hoạt cảnh cùng bức xạ, giữa luồng sóng joăng của con người, và mạng lưới điện sinh của Vũ trụ vô tận, sẽ tạo ra một hiệu ứng plasma đồng dạng – cùng nhận thức được một hoàn cảnh; từ đó, người cảm xạ nhận ra một số điều cần thiết cho mình.
Tầm với của hoạt cảnh thần thông diệu pháp ở tới mức độ nào trong vũ trụ?
Trong vũ trụ thực tại, nếu tại thời điểm hiện nay ( lùi về vụ nổ lớn) đó là hiện thực 17 tỷ năm ánh sáng. Nhà tâm linh , nếu đọc được hết trong 17 tỷ năm đó, thì tiên đoán vào tương lai thêm 1/3 quãng đường trước mắt tức là có thể hiểu được gần 5,7 tỷ năm sau. Tất cả những hiệu ứng tiên đoán đó, là nhờ thể sợi sinh hóa nóng ấm của vũ trụ vô tận bao trùm trong các không gian.
Tuy nhiên trong vũ trụ vô tận, bước sóng năng lượng sinh hóa, đi nhanh hơn ánh sáng nhiều lần thậm chí gần như tức thời, trong một đơn vị độ dài từ 0 tới 0 ( 50 tỷ năm ánh sáng). Nhà tâm linh hoạt hóa với các bước sóng thần tốc đó, có khả năng khôn cùng, lúc đó không đơn thuần là thần thông diệu phép nữa, mà là “ thần thông vô biên” (Tôi chỉ muốn các em bé, các bạn thanh thiếu niên nhanh tới khả năng thần thông vô tận, để tự tìm hiểu thiên đường kỳ ảo đến mức nào).
b/ Thuyết cấm đoạn .
(đó là định nghĩa của các giải pháp tái sinh tổng hợp cho con người ).
Trước tiên là tái sinh tâm linh
Sau nữa là tái sinh học vấn
Ba là tái sinh cơ thể người. Tổng thể ta có ba bó thông tin tái sinh ; cuốn sách của tôi làthực sự là viết những vấn đề này rồi, nhưng chúng ta cần xếp lại theo các định nghĩa để dễ đưa vào” niệm chú” những việc chúng ta cần. Tâm linh còn nói rộng ra là thần tâm, đơn giản như la thương , yêu, thuø, ghét. Con người kỳ dị thì có thể làm nghề bói toán; đoán trước, đoán sau. Người ta đã viết rất nhiều sách về tâm, đạo, nghĩa, hỷ, nộ, ái, ố, cuộc sống cho bản thân, gia đình và xã hội. Nói về tâm linh , suy cho cùng là để phục vụ con người và xã hội của họ.
Nói về sách thì coù sách cũ, sách mới ,cuốn sau kế thừa cuốn trước. Một số sách, thông thái quá, ít người hiểu thì gọi là “đặc sắc”, không thay thế giống như các sách về đạo nghĩa. Tuy nhiên, thông tin thì bao la, ai mà đọc hết tất cả các thông tin đó? Có một số sách đã cũ không phù hợp,với tổng thể và không có giá trị gì trong quá khứ thì phải bỏ đi, kể cả các sách nói về học vấn, các sách để học rất nhiều ( bỏ hết ½ sách học cũng chẳng hề hấn gì- nếu những cuốn kia đã cũ, cũ về giấy, cũ về kiến thức). Xưa kia Tần Thủy Hoàng đốt sách , thì ngày nay chúng ta cũng co thể đốt chứ !! Các kịch bản cũ thì bỏ đi, chỉ nên giữ lại cái gọi là thông tin thiết yếu nhất, bất di, bất dịch. Chúng ta cứ quanh quẩn với một số những sách học đè nặng lên đầu những học trò nhỏ. Tại sao không lược bỏ ½ những lời sáo rỗng, những gì xưa cũ quá? Thiên nhiên tồn tại nhiễm sắc thể, qui định tổng loài mà nhiễm sắc thể đoù rất gọn, rất nhỏ, có thể cất trong đầu một cái kim khâu.
Chúng ta biết rằng, người già có những dĩ vãng vui buồn, đau thương và điều đau thương buồn chán, làm người ta ốm đi, mệt đi mà chết. Vậy hãy đưa các dĩ vãng buồn đau, thương cảm, cất vào một cái kho( trong não), tạm quên đi, cần gì phải mãi mở ra? Hãy quên đi các dĩ vãng buồn đau, đó là câu châm ngôn của thuyết cấm đoạn. Đừng đi theo” loghich” của cây lão hóa 100 tuổi, nó xếp ta từ từ về ông ngoại, ông cố và… tiêu luôn. Tại sao ,ta không sống theo cây lão hóa 300 tuổi, 500, hay 1.000 tuổi?. Ta nên qui định lại tuổi tác, tình gia đình, tình yêu, quan hệ xã hội, sự học lại của ta và của tất cả mọi người vì điều đó rất thiết yếu, nó đang xảy ra, một khi, từng cá nhân, từng nhóm người bắt đầu tiến vào” Cánh cửa Trường sinh”. Khi chúng ta thực hiện được sự tái sinh tâm tưởng, học vấn và cơ thể, và lạc vào cuộc sống vài trăm năm- các dĩ vãng xưa cũ là rất nhiều, hãy sống vui và cất hết các diều đó vào sâu trong não.
Một người phũ nữ 70 tuổi, vẫn còn đẹp đẽ mà lại sống độc thân, thì vẫn có thể yêu một anh chàng 25-30 tuổi. Trong một quang cảnh thực tại thì có vẻ không ổn , nhưng trong quang cảnh vũ trụ vô tận thì đó là chuyện bình thường.Giả sử, một cặp nam nữ sinh ra một thiếu nöõ, và cô ta đã được 20 tuổi, thì không thể ngăn cô ta yêu được. Có thể chàng rể có tuổi 200, trông vẫn còn trẻ đẹp , mạnh khỏe và sẵn sàng có con! Trong khi bố mẹ cô bé mới 45-50 tuổi. Như vậy , thì trong một xã hội có hai quang cảnh: đó là không và có, đó là xã hội thực tại và trong xã hội vô tận. Như vậy, chúng ta đã tái sinh hoạt cảnh xã hội mà chúng ta chòu hệ lụy trong đó. Sự tái sinh là một sự quên lãng dĩ vãng để sống tiếp, và đó gọi là thuyết cấm đoạn. Như vậy là chúng ta đang quan tâm đến thuyết cấm đoạn, mà hiện nay đã được thay thế bằng phép tái sinh liên tục, từ ngữ đã được thay đổi, và được giải thích rõ ràng hơn xưa kia.