2.4.2 Phương pháp điềm nhiên với các định chế cũ của xã hội.

Đó là một giải pháp, hoặc có thể nói, đó là một phép màu nhiệm, để ta thích nghi với gia    đình xã hội và xã hội thích nghi với ta.

            Điềm nhiên, là một lời niệm từ bi, ta hãy tự xóa cho ta những điều mà ta bị dị biệt với gia đình, và xã hội ta, hãy tha thứ cho ta, bởi vì sự vô thường của ta, giống như là ta đi đâu đó, làm gia đình của ta bị thiếu vắng, sự xuất hiện của ta trong một vai trò dị biệt, của tuổi sức khỏe bởi vì tự nhiên ta lại khác với bạn đồng hành.

            Ta đã không uống chung bình rượu, và ôn lại tuổi thanh xuân với bạn hữu, mà tự thân ta lại đang viết tiếp tuổi thanh xuân nữa. Tự thân ta cùng các bạn trẻ tuổi, uống một thứ rượu vui vẻ, không buồn chán, không tiếc nuối, và coi những điều kỳ dị là đơn giản vô cùng.

            Điềm nhiên, là một đạo hạnh của thần tiên sống nơi  địa giới. Một thần tiên mà như một người trần tục: ta vẫn sống với gia đình nhỏ của ta, và sống với xã hội lớn của ta, ta vẫn thích nghi với lối sống bình dị của loài người, vẫn bày tỏ tình thương yêu với mọi người, và vẫn cung phụng tiền bạc, vẫn xây nhà cho gia đình, và con cái của ta; thậm chí ta còn là một công dân gương mẫu lao động, và nhận thù lao của sức lao động của mình, cho tới 200 năm, hoặc lâu hơn thế nữa, cũng bởi vì lao động chân tay và lao động trí óc, là cặp lao động không thể thiếu được, của những người trường sinh bất lão. Hãy quên đi cái cảnh một đạo tiên đang rong chơi, mà trong thế giới trường sinh, đạo tiên đang lao động  bằng cả sức lực và cả trí tuệ của mình. Ai đã tạo ra thế giới thần tiên? Đó chính là chúng ta, đó chính là chúng tiên ở trong ta. Ai làm ra khu vường địa đạo?, ai làn ra kỳ quan của nhân loại?, ai sẽ đưa nhân loại đi vào kỳ quan của tâm linh vũ trụ?, ai sẽ sử dụng năng lượng vũ trụ, dùng chính năng lượng siêu thiên nhiên đó, làm năng lượng nuôi sống bản thân ta, và năng lượng giúp ta di chuyển trong không gian vĩ đại đó?. Chính chúng ta, những thần tiên với sự cống hiến lao động không ngừng, sự sáng tạo không ngừng, của trí tuệ với những phát minh kỳ dị,  huyền diệu, của sự sử dụng năng lượng vũ trụ và biến thiên theo sự kỳ dị đó, sẽ là chính chúng ta, với linh hồn vũ trụ. Một tâm thần biến vào hiện thân và hình hài đó, quay lại chốn vũ trụ bao la, không còn là tâm thần nữa, mà là một vật chất tâm thần đó là chính chúng ta đã, và sẽ biến thể lên như vậy.

            Một đạo tiên, là phải nhanh chóng làm ra một ngôi nhà cho vợ con ta sống, sau đó phải cung phụng tiền bạc đầy đủ, cho vợ và con tồn tại, học hành, bởi vậy chúng ta không phải chúng tiên tưởng tượng của thế giới thần thánh.  Chúng ta không phải là đạo lão ( của thế giới thần thánh châu Á).

            Một đạo tiên là một người luôn sáng  tạo, sáng tạo ra của cải vật chất, sáng tạo ra chính hình hài thích nghi của chính chúng ta, phục vụ đối phó với biến đổi, thiên nhiên, vũ trụ. Vũ trụ biến thiên, ta cũng biến thiên.Quá trình thành lập, biến đối quần thể đạo tiên, là thích ứng với sự biến thiên của điều kiện khí hậu trái đất, hệ mặt trời và sự biến thiên tổng hòa của vũ trụ. Xã hội trường sinh là một quần thể chúng tiên, đi theo chiều hướng đó. Xã hội trường sinh sẽ điềm nhiên gạt bỏ mọi cá nhân, mọi tổ chức không lấy lao động sáng tạo làm trọng, mà chỉ lấy chiếm đoạt của cải vật chất sẵn có của xã hội loài người. Chúng ta sẽ điềm nhiên gạt bỏ mọi tội lỗi, sự lười biếng , không lao động , không hiểu biết, đánh cắp, hoặc gây chiến để chiếm đoạt tài sản của xạ hội trong sáng khác.